Khi Minh nhận được email tuyển dụng từ một công ty tài chính hàng đầu ở Singapore, anh đã ngồi lặng trong căn phòng trọ thuê tạm ở Sài Gòn, bên ly cà phê nguội và tiếng xe cộ dội từ mặt đường lên cửa kính.
Lúc đó, Minh đang là chủ một quán cà phê nhỏ tên “Thứ Bảy” – mở cửa đúng hai ngày cuối tuần. Quán vắng. Lợi nhuận không đáng kể. Nhưng Minh yêu nó.
Anh rời bỏ công việc kỹ sư phần mềm tại một công ty lớn gần hai năm trước, sau một cơn hoảng loạn kéo dài – những đêm mất ngủ vì deadline, cảm giác trống rỗng khi chạm vào đồng lương mỗi tháng, và một câu hỏi ám ảnh: “Nếu sống thế này đến 60 tuổi, mình sẽ thấy đủ chưa?”
Thế là anh nghỉ. Không một kế hoạch rõ ràng. Không ai ủng hộ.
Ban đầu Minh chỉ định mở một tiệm sách cũ. Nhưng rồi ý tưởng về một quán cà phê nơi mọi người có thể đến chia sẻ về đam mê, về những dự án còn dang dở, về sách, về phim, về thất bại và khởi đầu… bắt đầu hình thành. Anh đặt tên nó là “Thứ Bảy”, vì đó là ngày người ta cho phép mình chậm lại.
Quán hoạt động dè dặt. Có người đến vì tò mò, có người vì bạn bè rủ rê. Có người chỉ ghé một lần rồi không bao giờ quay lại. Nhưng cũng có những người khách thành quen. Một nhà văn lớn tuổi thường ngồi ở góc khuất với ly đen không đường. Một bạn sinh viên năm ba đến đọc sách rồi giúp Minh lau dọn quán mỗi chiều Chủ nhật. Một đôi vợ chồng trẻ đã cầu hôn nhau ở bàn số 3.
Minh chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền từ quán. Mỗi tháng, sau khi trả tiền mặt bằng, cà phê, điện nước, trả lương cho ba nhân viên và người giữ xe, anh còn lại chục triệu đồng – vừa đủ sống đơn giản. Nhưng mỗi lần bước vào quán, bật nhạc jazz nhẹ, ngắm ánh nắng xiên qua cửa sổ, anh lại thấy mình đang sống một cuộc đời có nghĩa.

Vậy mà email đó xuất hiện như một cái tát. Công ty cũ giới thiệu anh cho một vị trí ở nước ngoài, lương tháng quy đổi gần 90 triệu đồng. Họ cần anh trả lời trong vòng 5 ngày.
Ngày thứ ba, Minh ngồi ở “Thứ Bảy” từ sáng sớm. Quán chưa mở. Mọi thứ vẫn như cũ: bàn gỗ nhỏ, vài cuốn sách cũ, mùi cà phê mới rang, tiếng lá cây xào xạc ngoài sân.
Anh mở laptop, bắt đầu soạn email từ chối. Nhưng chưa kịp gõ chữ nào thì điện thoại reo – là mẹ gọi.
“Con à, ba mới đi khám lại. Bác sĩ nói cần phẫu thuật sớm.” Giọng mẹ nhỏ như sợ làm vỡ điều gì đó.
Minh lặng người. Anh chưa từng kể mẹ về khó khăn tài chính gần đây. Những lần thanh toán bảo hiểm y tế cho ba, những viên thuốc đắt tiền, những khoản tiền gửi về nhà hằng tháng – tất cả đều chắt chiu từ từng ly cà phê anh bán.
Anh nhìn lại email chưa hồi đáp. Như một chiếc phao cứu sinh.
Tối hôm đó, Minh đóng quán sớm. Anh đi bộ qua những con hẻm quen thuộc, nơi từng tờ poster của quán vẫn còn dán. Gió thổi lạnh. Anh nghĩ về mẹ, về ba. Nghĩ về chính mình.
Có lẽ không ai nên bị buộc phải chọn giữa tiền bạc và đam mê. Nhưng có những giai đoạn trong đời, người ta buộc phải cân nhắc lại điều gì là quan trọng nhất – không chỉ cho mình, mà cho những người mình yêu.
Một tháng sau, “Thứ Bảy” đóng cửa. Minh rời Sài Gòn để chuẩn bị bay sang Singapore.
Trước khi đi, anh để lại một chiếc hộp gỗ ở cửa quán, ghi: “Gửi những người từng tìm thấy chút gì cho riêng mình ở đây – đừng để đam mê chỉ là một cái tên đẹp.”
Trong hộp là một bản kế hoạch chi tiết để vận hành lại quán, một số liên hệ của nhà cung cấp, danh sách khách quen, và một lời nhắn: “Nếu ai muốn tiếp tục, hãy tiếp tục.”
Minh vẫn mang theo giấc mơ “Thứ Bảy” sang Singapore. Anh nói với chính mình rằng, một ngày nào đó, khi mọi thứ đã ổn, anh sẽ trở lại – không phải để chọn giữa tiền bạc và đam mê nữa, mà để sống một cuộc đời mà cả hai có thể song hành.
Viet PT. 5/2025